Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

Lại một Đám cưới đẹp nữa nè : " CHÀNG RỂ TÂY LẤY CÔ GÁI MÙ DALAT"



Lại một Đám cưới đẹp nữa nè : " CHÀNG RỂ TÂY LẤY CÔ GÁI MÙ DALAT"




05/12/2008 04:16 pm





Chú rể Tây và cô gái mù









Đoạn kết của mối tình vượt qua nửa vòng trái đất, ngôn ngữ và bất hạnh

























Nếu Bạn tình cờ gặp một người đàn ông nước ngoài cùng một cô gái vừa mù, vừa mất một cánh tay dìu nhau đi trên đường phố Sài Gòn, có thể đó là Donald Lee Jones và Trần Thị Minh Tuyết. Tình yêu của đôi uyên ương ấy đã vượt qua nửa vòng trái đất, ngôn ngữ và bất hạnh.


Tin Minh Tuyết có chồng làm ấm áp cả thôn nhỏ Xuân Sơn, xã Xuân Trường, ngoại ô TP Đà Lạt. Những người từng hoài nghi về một kết thúc có hậu cho cô "lọ lem" bị mù hai mắt và cụt một cánh tay ấy cũng an lòng cầm trong tay tấm thiệp hồng. Kỳ diệu hơn, chú rể là một người bình thường đã đi tìm cô dâu qua nửa vòng trái đất.

Đám cưới xa

Người mẹ dìu con gái xúng xính trong chiếc áo cưới đi về phía bàn thờ gia tiên. Đôi mắt cô dâu được gắn mi giả cong vút như những người sáng mắt, nhưng cô phải lần dò từng bước. Một cùi tay cô buông hững hờ trong tay áo chiếc áo dài màu hồng của hoa tường vi. Nhìn cảnh ấy, chú rể bật khóc. "Cô ấy đẹp quá!" - anh nói khẽ với giọng tiếng Việt lơ lớ. Dù anh là người Mỹ nhưng lễ cưới vẫn diễn ra theo phong tục VN. Khi nhìn bốn ngón tay còn lại của cô dâu lần tìm ngón áp út của chú rể để đeo nhẫn, mắt nhiều vị khách cũng đỏ hoe.

Đó là cảnh của lễ cưới diễn ra sáng 10-5 tại một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm cuối một con dốc ở ngoại ô TP Đà Lạt. Tại nơi này 22 năm trước, một tiếng nổ kinh hoàng của quả mìn còn sót lại sau chiến tranh đã cướp đi ánh sáng và một cánh tay của Trần Thị Minh Tuyết. Khi ấy Tuyết là một cô bé 7 tuổi, hồn nhiên, thông minh và có giọng hát trong veo như tiếng suối.

Tai nạn xảy ra, ai cũng nghĩ Tuyết sẽ chôn vùi cuộc đời mình trong góc nhà. Thế nhưng... Khóc. Tuyệt vọng. Rồi gượng đứng dậy. Cô bé ấy đã miệt mài học chữ nổi, là học sinh giỏi nhiều năm liền. Như bao người bình thường khác, cô thi vào Đại học Khoa học xã hội và nhân văn ngành tiếng Anh. Một lần nữa, không ai tin cô gái ấy có thể học một ngành học gai góc vốn không ưu ái cho người không nhìn thấy ánh sáng. Và một lần nữa, sau khi cầm tấm bằng cử nhân ngoại ngữ, sau khi nhận nhiều cái lắc đầu, Tuyết cũng tìm được cho mình một chỗ làm: tư vấn viên về bảo hiểm xe hơi cho một công ty tư vấn bảo hiểm của Pháp.

Cuộc gặp gỡ kỳ lạ









Cô dâu Minh Tuyết (bìa phải) lần bước đến trước bàn thờ gia tiên - Ảnh: Yến Trinh

















Một ngày tháng 5-2007, trong dịp đi du lịch, người đàn ông vừa bay từ nửa vòng trái đất tìm đến công ty tư vấn bảo hiểm xin gặp Minh Tuyết. Anh mang theo hai thanh sôcôla. Anh định dành cho người bạn quen qua mạng Internet ấy sự bất ngờ.

Thế nhưng nhìn cô gái nhỏ bé lần dò đến trước mặt mình, anh bật khóc. Chính người đàn ông ấy bị bất ngờ! Mặc dù đã nghe cô bạn mới kể về bản thân nhưng anh vẫn không tin vào mắt mình. Đặc biệt là nụ cười. Sao cô ấy có thể cười trong khi cô đã gặp nhiều bất hạnh như thế?! Đó là ấn tượng không thể phai trong lòng người đàn ông ngoại quốc.

Anh mang theo nụ cười ấy về Mỹ. Anh kể thật nhiều với bạn bè, với họ hàng về cô gái kỳ lạ mà anh đã gặp ở VN. Ban đầu, anh chỉ nghĩ quen và xem Tuyết như em gái nhưng qua lời kể, ai cũng bảo anh đã yêu rồi. Người đàn ông đã bước qua tuổi 60 chợt nhận ra những mầm xanh của niềm yêu đời đang bén rễ trong tâm hồn từ lâu chai lì cảm xúc. Anh cũng nhận ra mình đã yêu. Người đàn ông ấy thường xuyên lên mạng nhờ Tuyết dạy tiếng Việt. Và bảy tháng sau, anh quyết định sang lại công ty đang làm về sửa chữa xây dựng, cho thuê căn nhà để xách vali sang VN.

Anh thuê một căn nhà trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, Q.1, TP.HCM. Mỗi ngày bốn buổi, anh tình nguyện đưa đón Tuyết đi làm. Lúc mới sang VN, chưa rành đường đi, chưa có bằng lái xe máy nên anh dắt cô đi bộ hoặc đi xe buýt. Thời gian còn lại anh học tiếng Việt và hạ quyết tâm "chinh phục" ba mẹ Tuyết.

Ba thở dài. Mẹ lắc đầu khi nghe tới Lee. Vừa mừng cho con có được nơi nương tựa nhưng vừa lo vì Lee lớn hơn Tuyết nhiều tuổi, bất đồng ngôn ngữ, bất đồng văn hóa. Vậy là anh chàng ngoại quốc bắt đầu học phong tục VN, học nấu ăn kiểu VN, kể cả tập ăn mắm tôm, mắm tép. Ngày tết, Lee xách giỏ lên nhà Tuyết ăn tết VN. Lúc ba mẹ Tuyết ra rẫy, anh cũng vác cuốc cùng trồng sú, trồng hoa. Khi sửa nhà, anh cũng sửa điện, trộn hồ… Và cuối cùng, tiếng gọi "ba, má” của chàng trai ngoại quốc đã được chấp nhận.

Sang VN để cưới vợ!

Bây giờ ai hỏi Lee sang VN làm gì, anh đều trả lời bằng một câu tiếng Việt giản dị: "Qua đây lấy vợ!". Nhìn cảnh anh đi chọn từng hạt pha lê, từng hoa thêu đính trên chiếc áo dài cưới, chải từng lọn tóc cho vợ, có lẽ không còn ai nghi ngại về tình yêu ấy. "Không mắt, không tay không quan trọng, quan trọng là chúng tôi yêu nhau" - chàng rể Tây trả lời trong đôi mắt long lanh.

Rời ngôi nhà gỗ ở cuối con dốc nhỏ dài hun hút, tôi nhớ bàn tay của chú rể luôn nắm chặt cùi tay không ngón của cô dâu. Anh kể: "Khi đi trên đường, tôi thấy nhiều người có vẻ sợ cô ấy. Tôi không hiểu. Họ không biết rằng giá trị con người không ở cánh tay hay đôi mắt mà nằm ở khối óc và trái tim. Tôi yêu những suy nghĩ và cuộc sống của cô ấy. Chúng tôi sẽ ở lại VN và muốn giúp đỡ những người khuyết tật". Và tôi nhớ đến tâm nguyện của anh khi nhìn những vườn trà và hoa trải ngút ngàn. Đó là: "Tôi sẽ kể cho cô ấy những gì tôi thấy. Cô ấy chưa bao giờ dám chạy. Tôi sẽ nắm tay cô ấy chạy trên bãi biển và những cánh đồng...".

YẾN TRINH

Ý kiến bạn đọc

* Đã lâu lắm rồi em mới đọc được một bài rất cảm động như vậy. Tình cảm mà anh Lee dành cho chị Tuyết rất cao thượng. Cho em gửi lời chúc sức khỏe và hạnh phúc đến anh chị

khemmarakim_CE@

* Sáng nay thật bất ngờ khi đọc được bài báo này. Tôi thật sự không cầm được nước mắt khi đọc những dòng chữ trên báo. Quả thật trên đời vẫn còn rất nhiều mối tình đẹp nhưng có lẽ đây là một mối tình lãng mạn, trong sáng nhất mà tôi từng được biết. Thật khâm phục đôi uyên ương này. Rất mong được kết bạn cùng họ.

Một lần nữa xin chúc cho 2 bạn (mặc dù biết Lee lớn hơn tôi rất nhiều) thật hạnh phúc bên nhau, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn mà người bình thường trong cuộc sống cũng đã khá vất vả.

Hứa Quốc Nguyễn

* Em xin chúc mừng cho đôi uyên ương Lee Jones và Minh Tuyết!! HAPPY WEEDING... ING!!! Em thấy lòng mình có một cảm giác rất khó tả. Ngưỡng mộ tình yêu vượt qua nửa vòng trái đất, vượt qua bất đồng ngôn ngữ, văn hóa mà đôi uyên ương ấy đã dành cho nhau. Đây quả là một kết thúc có hậu mà ai cũng mong đợi.

Xin chúc cho đôi uyên ương ấy mãi sánh bước trên con đường sắp tới. Hy vọng mọi điều tốt đẹp hạnh phúc và may mắn sẽ đến với họ. XIN CHÚC MỪNG...!!!

Mộng Tuyền

* Đọc bài viết này tôi cứ ngỡ như đang đọc một câu chuyện cổ tích mà ông ngoại tôi thường kể cho tôi nghe khi tôi còn là đứa trẻ. Thường ngày, tôi hay đón nhận tin tức kiểu như "cứu net", "cho tình", "tình một đêm"... và thường cho rằng tình yêu đích thực là một thứ gì đó không tồn tại, phi thực tế... cho đến khi "gặp" ông Tây này.

Tôi thích nhất đoạn cuối của bài này, hay như một khúc nhạc tình ca, tôi đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Tôi "hiểu" tâm sự của ông Tây khi ông ấy không hiểu tại sao những người đi trên đường có vẻ "sợ" người yêu của ông ấy, vì cũng như tôi, tâm hồn đang trở nên khô héo. Cám ơn "chú rể Tây" và cám ơn tác giả bài viết về giá trị của tình yêu.

plex@

* Tôi đã khóc khi đọc bài viết này. Có lẽ tôi đã quá tự ti về bản thân mình và không còn tin là tình yêu có thật trong cuộc sống này. Nhưng Tuyết ơi, bạn sẽ hạnh phúc và thật nhiều hạnh phúc...

hieu_ngoc82@

* Tôi thật sự xúc động khi vô tình đọc được bài báo. Từ lâu tôi vốn ác cảm những trường hợp phụ nữ VN kết hôn người nước ngoài nhưng khi đọc xong tôi thật sự cảm nhận được ý nghĩa của chữ tình yêu.Chính DONALD LEE JONES đã làm cho tôi thay đổi ý nghĩ.

Tôi muốn nói một điều gì đó thật sâu sắc trong lòng tôi về câu chuyện này là cầu chúc cho họ thật nhiều hạnh phúc. Tôi muốn khóc thực sự vì vui mừng.

TỐNG PHÚ PHI

Đọc bài viết tôi thật xúc động vì tình yêu vô điều kiện của anh Donald. Câu nói mà tôi thấy tâm đắc nhất ở anh là "Họ không biết rằng giá trị con người không ở cánh tay hay đôi mắt mà nằm ở khối óc và trái tim" và "Tôi sẽ kể cho cô ấy những gì tôi thấy. Cô ấy chưa bao giờ dám chạy. Tôi sẽ nắm tay cô ấy chạy trên bãi biển và những cánh đồng...".

Xin chúc mừng chị Minh Tuyết, cầu chúc cho hai anh chị mãi mãi hạnh phúc bên nhau. Chị đã tìm thấy một nửa của đời mình, đó là điều quý nhất trên đời này, quý hơn cả tiền bạc hay địa vị.

NGUYỄN THU HƯƠNG

Đến với câu chuyện "Chú rể Tây và cô gái mù" tôi cứ nghĩ như chuyện cổ tích ! Bởi trong câu chuyện ấy đầy tính nhân văn. Tôi đã có niềm tin hơn về tình người. Chúc cho Donald Lee Jones và Trần Thị Minh Tuyết mãi mãi hạnh phúc!

HOÀI NGUYỆT

Thật là tuyệt vời, một tình yêu đúng nghĩa. Nhưng đằng sau sự chúc mừng cho đôi bạn hạnh phúc, chúng ta phải giật mình về chúng ta. Là những con người Việt Nam đúng nghĩa, vậy mà "nhiều người e ngại và tránh né "nàng", phải chăng trái tim chúng ta đã trở nên quá lạnh lùng?

Có lẽ chúng ta, nhất là các bạn trẻ, đã đến lúc nhìn lại mình.. nhìn lại cách sống và quan niệm của mình..

PHẠM NGỌC HOÀNG

Donald Lee Jones, Anh là người cao thượng. Tôi rất cảm phục anh. Chúc anh và chị Trần Thị Minh Tuyết luôn hạnh phúc

HOÀNG ĐẠT

Chi có tình yêu mới dẫn lối và kết nối cho họ, thật cảm động.

NGUYEN NHU THAO

Thao_viet89 lấy nguồn từ báo tuổi trẻ








小燕 at 04/29/2009 10:10 am comment

Cảm động quá !Chúc tình yêu của hai người mãi đẹp ntn


thaovietdalat at 04/29/2009 02:47 pm reply

Cám ơn lời chúc chân thành ấy




Cecilia LH
at 05/17/2008 03:21 am comment

That cam dong trc tinh yeu chan thanh  cua Lee da danh cho co Tuyet.Cau cho tinh yeu cua ho se luon hanh phuc de cung di het doan duong phia trc.


thaovietdalat at 04/29/2009 02:52 pm reply

Memi can ui, Cám ơn thật nhiều khi quá bước ghé vô ngôi nhà Plus đơn sơ của mình, và có comment đầu tiên cho bài... hì hì,  Memi Can có thể đọc thêm bài ni, để hiểu thêm 1 cô gái sáng mắt đã kết hôn với anh chàng khiếm thị cũng tại Đức trọng  cách Dalat 30km về hướng nam nè http://blog.360.yahoo.com/blog-Oo39SfElc6e9BsXm7OahAdCxqIdH?p=239 . Chúc Memi can luôn vui khỏe. À, Bạn nói là hàng xo'm của mình là Memi can ở Dalat hả?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét